Chuyện bên dòng Vong Xuyên
Không ai biết thật sự thế giới bên kia là có hay không, nhưng lịch sử hàng ngàn năm của các nền văn minh lớn đã có sự trùng hợp, rất thú vị cho người nghiên cứu văn hoá. Các nước thuộc văn hoá Đông Á như Trung Quốc, Nhật Bản, Việt Nam, Hàn Quốc…..lại có câu chuyện về Thập Điện Diêm Vương, câu chuyện cũng dễ thương chứ không rùng rợn gì đâu.
Nhiều truyền thuyết lắm, cái này khác cái kia chút nên cũng đừng cãi nhau. Tựu trung điểm chung là vầy. Con người sống trên quả đất, ngắn ngủi chỉ có vài chục đến trăm năm, sau đó thể xác biến thành tro bụi, nhưng linh hồn vẫn còn, trừ một số người tu hành đắc đạo (đạo nào cũng được, miễn tu nghiêm túc thì đều bay về thiên đường khi trăm tuổi) còn lại linh hồn người bình thường sẽ phải xuống địa ngục. Dưới đó, có một cái gương tên là Nghiệt Kính Đài, linh hồn nhìn vào màn hình sẽ thấy lại mình từ lúc sinh ra như thước phim quay chậm (cần thì bấm nút fwd cho tua nhanh). Sau khi coi xong thì bắt đầu luân chuyển qua các tầng địa ngục, ai làm xấu nghĩ ác thì sẽ bị hình phạt này hình phạt kia, ai làm việc thiện thì đi qua nhanh. Tới địa ngục thứ 10, gọi là Thập Điện Chuyển Luân Vương, vào khu Phong Đô để đầu thai trở về dương thế. Có linh hồn sẽ đầu thai thành người Mỹ cao to sinh ra ở New York cũng có khi đầu thai thành người Lào hiền lành, sinh ở Pakse. Thành trai xinh gái đẹp, trai thông minh gái giỏi giang là tuỳ phúc đức họ cho đi lúc họ sống. Còn làm việc xấu nhiều thì thành con chuột con cóc con gà…hoặc ác và xấu quá thì không được đầu thai.
Để qua khu Phong Đô và ngồi trong waiting list (danh sách chờ) để đầu thai, mỗi linh hồn sẽ qua một cái cầu tên là Nại Hà, bắc qua dòng sông Vong Xuyên (not Long Xuyên River in An Giang province). Dưới sông toàn rắn độc và những linh hồn buồn bã sân hận. Các vong nhìn thấy cái cầu và sông này thì sợ quá, bèn hỏi nhau “nại hà, nại hà” (tức “đi sao mày?”). Cầu Nại Hà có 3 tầng, tầng trên khô ráo, tầng giữa hơi âm u tí còn tầng dưới thì vô cùng trơn trượt. Tầng trên cùng dành cho người có tấm lòng thơm thảo, mấy chục năm ở dương thế họ không tư lợi mấy cho bản thân, thương người nhiều, cứ có là cho đi, có là giúp người, trời cao đất dày ghi chép hết, nên đi qua dễ dàng. Tầng giữa khó đi hơn 1 chút, dành cho nhóm người khôn lanh, vun vén cá nhân mình trong lúc sống, không cho đi nhưng cũng không hại ai. Còn tầng dưới cùng là dành cho người tâm địa xấu, nói dối, tham lam, tư lợi, hại người để mình có lợi lộc,…Linh hồn đi 2 tầng dưới sẽ dễ bị rơi xuống sông, 1000 năm sau mới được đầu thai lại.
Ngay trước cầu có một bà già tên là Mạnh Bà, sẽ đưa một chén canh cho uống. Canh này là canh nước mắt của mình lúc còn sống, ai lúc dương thế khóc quá khó thì 1 chén to đùng (grande size), ai ít khóc thì có chút éc (small size), đều không có topping trân châu đường đen gì. Chén canh này khi uống xong thì xoá sạch bộ nhớ, format lại hết, không nhớ gì kiếp trước nữa, uống thì mới được qua cầu Nại Hà, tới Phong Đô ngồi chờ đầu thai. Sinh ra đời, mắt trong veo, em bé lẫn con gà con, đều trong veo.
Nhưng không phải ai cũng uống chén canh Mạnh Bà, vì họ muốn coi mặt lại người mình thương yêu nhất hoặc coi lại cho được người mình ghét nhất do trong lòng không quên chuyện cũ. Vong nào không uống thì sẽ xuống sông Vong Xuyên ngâm mình, chờ người mình yêu thương hay ghét hận nhất đi qua cầu, vì trước sau gì nó không chết. Phải chờ ở đó 1000 năm thì mới được lên bờ và đầu thai lại, nhiều vong vẫn quyết định “coi mặt” cho bằng được, từ chối chén canh và nhảy ùm xuống sông. 1000 năm dưới dòng Vọng Xuyên, vong sẽ chứng kiến người mà muốn coi mặt đi qua đi lại cả chục lần (nhưng họ không nhìn thấy bạn), vì kiếp người chỉ trên dưới trăm năm, nên nó đi qua, đầu thai, chết, rồi lại đi qua, đầu thai, chết….
Có một câu chuyện Mạnh Bà vương vấn mãi, đó là có một cặp kia yêu lắm, nguyện mãi không lìa xa. Hai người thường nói với nhau, “khi qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau còn nhớ, kiếp sau còn mãi đi tìm”. Anh chồng chết trước, chị vợ ở vậy thủ tiết chờ. Linh hồn anh chồng khi tới gặp Mạnh Bà, uống xong chén canh rồi nhưng vẫn tha thiết muốn Mạnh Bà giúp cho luân hồi trở về tìm gặp lại người vợ cũ, nên Mạnh Bà giúp, cho sinh ra trong thị trấn xưa. Anh chồng đầu thai, lớn lên, khi cỡ 20 tuổi, một lần đi ngang qua nhà cũ thì lúc đó chị vợ đi ra, liền hét lên “chàng đến tìm ta rồi”, rồi xỉu nằm sải lai dưới đất. Chàng thanh niên thấy tự dưng có bà lão tới trước mặt mình nói lời yêu đương rồi nằm dài vậy, sợ quá bỏ chạy mất (vì không muốn mang tiếng là phi công trẻ lái máy bay bà già). Chị vợ chết, xuống gặp Mạnh Bà, tha thiết muốn nhìn lại mặt người chồng cũ. Mạnh Bà cảm động, bảo là “thằng này đợt này lên đó ăn chơi quậy phá lắm, không tập thể dục thể thao gì, cũng không ăn uống healthy, không giúp người cho đi để tăng thọ gì hết, nên nàng chờ đi, 20 năm thì gặp, nó 40 tuổi là die à”. Thay vì phải xuống sông Vọng Xuyên như các vong khác (vì chỉ nhìn chứ không trò chuyện), Mạnh Bà cho phép nàng ở trên bờ, ngày ngày nhổ cỏ mọc dưới những tán hoa Bỉ Ngạn. Đúng hai mươi năm sau, anh chồng lại chết lần nữa, xuống đi ngang qua. Chị vợ đang bứt cỏ thì vứt cỏ, lao tới ôm chầm, nói chàng ơi chàng hỡi. Anh chồng không nói không rằng, gỡ tay nàng ra, ráo hoảnh uống cạn chén canh, đi qua cầu và ngồi chờ đầu thai tiếp. Bên này nàng ngỡ ngàng, Mạnh Bà nói, ái tình là cái chi chi, tiền tài danh vọng sân hận cũng là cái chi chi, thôi uống chén canh này đi, rồi đi qua kia mà đầu thai lại.
Nàng hiểu ra, liền uống cạn, quên hết mọi thứ, đi qua cầu, ngồi cạnh anh chồng nhưng cả hai đều không còn ai nhớ ai nữa. Bên bờ sông Vong Xuyên, hoa Bỉ Ngạn vẫn đỏ rực rỡ.